Vẻ đẹp của nàng không phải là nét đẹp cổ điển; nó giống như một giấc mộng mở ra, không thể đo lường, gò bó hay sao chép lại bằng ngọn bút của họa sĩ hay cái đục của nhà điêu khắc.
Vẻ đẹp của nàng không phải ở mái tóc dài,đen nhánh và óng mượt mà ở cái tinh hoa và tinh khiết vây phủ xung quanh làn tóc, không phải trong đôi mắt huyền gợi cảm mà ở cái vẻ tinh anh từ đó thoát ra, không phải ở đôi môi hồng mà ở vị ngọt ngào của lời nói. Không phải ở chiếc cổ ngà mà ở vẻ thanh thoát nghiêng nghiêng về phía trước. Cũng chẳng phải ở tấm thân toàn hảo của nàng mà ở sự cao đẹp của tâm hồn nàng, cháy sáng như một ngọn lửa thiêng giữa đất trời.
Vẻ đẹp của nàng như một tặng phẩm của thi ca. Nhưng thi sĩ là những kẻ bất hạnh; bởi, dù cho tâm hồn vươn cao tới đâu đi nữa, họ vẫn bị vây tỏa trong một vòng nước mắt.
Trích Uyên Ương Gãy Cánh – Kahlil Gibran
Tôi yêu em một buổi chiều tháng bảy
Nắng hoàng hôn nhẹ lướt đôi môi hồng
Đôi mắt biếc lấp đầy bao kỉ niệm
Lòng bồi hồi giữ lại chút tương tư
Son Dang | 05/08/2020